BỖNG NHIÊN NHỚ QUÊ MÌNH
Bỗng nhiên nhớ quê mình
Nhớ nhà cách bờ dậu
Nhớ quê thời thơ ấu
Ngọn tre rợp bóng trăng
Những đêm hè thức trắng
Chơi trò vui trốn tìm
Chút giật mình ú tim
Ổi vườn ai trĩu quả
Giờ quê thành xa lạ
Đêm lặng thinh bóng người
Trẻ già đều đi vắng
Xa ảo trên … mạng chơi
Bỗng nhiên muốn về nơi
Không khói xe cao ốc
Không facebook, zalo
Quê màu xanh biêng biếc .
Nhấm nỗi buồn nuối tiếc
Ánh mắt tuổi mười lăm
Ra đi xa tiễn biệt
Cho ai buồn chênh vênh
Bỗng nhiên nhớ quê mình
Nhớ lời ru thuở bé
Nỉ non cánh cò bay
Nhớ quê nghèo như mẹ
Nỉ non cánh cò bay…
(Nguyễn Đình Ánh, Nguồn: https://giaoducthoidai.vn)