Gà Trống kiêu ngạo
“Ò ó o! Ò ó o! Tôi vừa mới gáy là Mặt Trời đã ló ra, nó không dám không nghe lời tôi”.
Sáng sáng, con Gà Trống kiêu ngạo đứng trên bờ giậu, hướng về phương đông mà gáy. Nó gáy một cái, Mặt Trời quả nhiên ló ra ngay. Thế là, nó nói với Biến Cả:
– Anh xem, nếu như không có tôi, Mặt Trời xuất hiện làm sao được.
Biển Cả nghe xong rất tức, nói với Mặt Trời:
– Con Gà Trống mới đáng ghét làm sao. Nó không biết trời cao là thế, đất dày là thế, thế mà công lao của anh nó lại bảo là của nó. Sáng mai nó có gáy, anh đừng có ló mặt, để xem nó nói làm sao.
Mặt Trời lắc đầu, nói: “Bất kể Gà Trống nói thế nào, cứ đến sáng là tôi lại mọc. Bởi vì tôi mọc không phải vì nó, mà vì đưa ánh sáng lại cho loài người. Đó là nghĩa vụ của tôi.”
Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời đúng giờ mọc ra ở chân trời.
“Ò ó o!” Gà Trống ra sức gáy to, vỗ đôi cánh, hét:
“Các người có thấy không, nghe tiếng gáy của ta là Mặt Trời lại mọc liền!”
Biển Cả kể lại lời của Mặt Trời cho mọi người biết, nên nghe lời nói khoác của Gà Trống, tất cả đều cười ầm lên.
(GS Lê Huy Tiêu (Sưu tầm và biên soạn), Truyện ngụ ngôn Trung Quốc, NXB Phụ nữ, 1996)