Đọc hiểu Ngữ văn 11: Bộ câu hỏi đọc hiểu bài Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông

HOA ĐÀO NĂM NGOÁI CÒN CƯỜI GIÓ ĐÔNG

Nguyễn Du

Từ ngày muôn dặm phù tang

Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.

Vội sang vườn Thuý dò la

Nhìn phong cảnh cũ, nay đà khác xưa.

Đầy vườn cỏ mọc, lau thưa,

Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời…

Trước sau nào thấy bóng người,

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.

Sập sè én liệng lầu không

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

Cuối tường gai góc mọc đầy,

Đi về này những lối này năm xưa!

Chung quanh lặng ngắt như tờ,

Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?

Láng giềng có kẻ sang chơi,

Lần la sẽ hỏi một hai sự tình.

Hỏi ông, ông mắc tụng đình,

Hỏi nàng, nàng đã bán mình chuộc cha.

Hỏi nhà, nhà đã dời xa,

Hỏi chàng Vương, cùng với là Thuý Vân.

Đều là sa sút khó khăn,

May thuê, viết mướn, kiếm ăn lần hồi.

Điều dâu sét đánh lưng trời,

Thoắt nghe, chàng thoát rụng rời xiết bao!

Vội han di trú nơi nào?

Đánh đường, chàng mới tìm vào tận nơi.

Nhà tranh, vách đất tả tơi,

Lau treo rèm nát, trúc cài phên thưa.

Một sân đất cỏ dầm mưa,

Càng ngao ngán nỗi, càng ngơ ngẩn đường!

Đánh liều lên tiếng ngoài tường,

Chàng Vương nghe tiếng, vội vàng chạy ra.

Dắt tay vội rước vào nhà,

Mái sau, viên ngoại ông bà ra ngay.

Khóc than kể hết niềm tây:

“Chàng ôi, biết nỗi nước này cho chưa?

Kiều nhi phận mỏng như tờ,

Một lời đã lỗi tóc tơ với chàng!

Gặp cơn gia biến lạ đường.

Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.

Dùng dằng khi bước chân ra,

Cực trăm nghìn nỗi, dặn ba bốn lần.

Trót lời hẹn với lang quân,

Mượn con em nó Thuý Vân thay lời.

Gọi là trả chút nghĩa người,

Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên”

[…] Ông bà càng nói càng đau,

Chàng càng nghe nói, càng rầu như dưa.

Vật mình vẫy gió, tuôn mưa,

Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai!

(Trích Truyện Kiều, Sđd, trang 158 – 162)