Đọc hiểu Ngữ văn 11: Bộ câu hỏi đọc hiểu bài Máu của rừng

Bộ câu hỏi đọc hiểu bài Máu của rừng

Đọc ngữ liệu bên dưới và trả lời câu hỏi:

Sáu thằng đều cởi trần, mặc quần đùi. Da thằng nào cũng thâm như màu gỗ, lại giống như màu da con hoẵng đang bị thui trên dàn củi kia. Máu từ cổ, từ mũi con vật nhỏ giọt xuống đống lửa, cháy xèo. Nó đang bị quay bởi cánh tay lực lưỡng của Sính.
[…]
Sính vẫn lặng làm cái công việc đồ tể. Gã hau háu nhìn những giọt máu lẫn nước mỡ nhỏ xuống, nhìn ngọn lửa than riu riu rực lên từng lúc khi có cơn gió xục vào. Bốc trùm lên cái không gian đặc mùi lá héo, cỏ ngái, gỗ hăng hăng là cái mùi thơm của thịt chín. Gã nuốt nước miếng, nhìn đám giọt máu kia, giống như nhựa đỏ ứa ra từ thân cây. Khi cây bị xẻ, nhựa ứa ra đỏ bầm như máu, lại như giọt nước mắt của cây quằn quại, có lúc gã đã hãi khi nghĩ như vậy. Người ta bảo cây cũng có hồn? Thế thì ghê lắm, vì bọn gã đã giết đến cả ngàn cây gỗ. Cả ngàn sinh mạng! Mọi sinh linh cây cỏ đều có hồn phách, để tạo nên thế giới sống này! Máu cô lại, sền sệt nhỏ xuống khiến gã lại thấy như máu đồng trinh!… Vì gã vẫn nhớ tới việc đó…
Đó là vào một buổi tối hiu hiu gió núi, khi đã nốc rượu thịt no say ở thị xã, những thằng lâm tặc trong đó có gã tiếp tục đi đốt tiền – tiền của chúng dễ kiếm như lá rừng vậy.
[…]
Con vật nướng đã chín. Cả bọn ngồi xẻo từng tảng thịt chấm muối ăn và nốc rượu. Rượu dân tộc nấu bằng sắn uống lờ lợ, man mát, hơi nồng đắng. Rượu và thịt, tiền và gái, những chuyến gỗ và quãng đời nặn vào với bát ngát rừng thẳm mênh mông đã hút Sinh. Trong bọn, Sinh ít tuổi nhất, nhưng là thằng lì, liều nhất. Khi chuyển gỗ, gã đi sau, khóa đuôi, lăm lăm cây súng sẵn sàng chọi lại kiểm lâm hoặc bọn cướp cạn người dân tộc. […] Cả làng Sính đi khai thác gỗ lậu.
[…]
Năm thằng hì hụi khênh xác một thằng. Thằng ấy bị gỗ đè chết, đó là thằng Tần. Đen cho hắn. Cả bọn cưa gỗ, hắn đứng ở xa, cây gỗ đổ chéo không theo hướng chọn, vì có đoạn bị mối đục rỗng ruột. Một cành khá to quật vào lưng Tần, mặc dù hắn đã cố chạy. Gãy lưng, ngoẻo, ngoẻo rất tươi! Máu ộc ra mồm, mắt trợn ngược, lưỡi lè ra. […] Chôn thằng nhóm trưởng không kèn, không đèn, không hương hoa, không cả quan tài. Đến lúc đắp xong nắm đất đỏ au như máu lên ngôi mộ. Sính chợt ứa nước mắt! Ôi thôi là cái kiếp người! Thế là hết cả tiền, hết cả gái, hết tất cả! Rừng bao dung, nhận vào lòng một nắm xương thịt vô chủ, hắn đã làm giàu cho những thằng buôn gỗ, những thằng chủ xưởng mộc. Gỗ tốt, gỗ đẹp nhất đều dành cho bọn nhà giàu, chứ nghèo không dám mơ tới những thứ ấy.
(Lược bỏ một đoạn: Sau cái chết của Tần lại đến cái chết của Liễn. Liễn bị voi giày xéo thành một đống thịt vụn nát, bấy nước đỏ màu đất và máu. Tiếp đến là cái chết của Chuyển. Hắn bị rắn cắn. Thằng Dựng cũng bị ong bò vẽ đốt chết.)
Lúc này Sính rất sợ, sợ tới lượt mình, vì gã nghĩ rằng không thể thoát khỏi cánh rừng này được. Như một sự ám ảnh khủng khiếp, cái chết đã đeo bám trên đầu gã, giống như một cái bóng, như một sự trừng phạt của rừng. […] Tiếng mang tác, tiếng gầm của thú dữ vọng lại, tiếng hú hét của vượn, tiếng chim vỗ cánh, tiếng dơi kêu và cả tiếng côn trùng… Gã sợ những tiếng ấy! Gã bịt lấy tai. Có lúc rừng lại im lặng đến ghê sợ….
(Lược bỏ đoạn kết: Sính và Hòe quyết định rời khỏi rừng, bỏ nghề lâm tặc nhưng đi chưa được bao lâu thì gặp lũ quét. Hòe chết. Sính may mắn được một cô gái dân tộc cứu sống nhưng “đôi mắt đã bị thương, sắp mù”.)

(Máu của rừng, tr.195 – 208, Trung Phương, Truyện ngắn hay văn nghệ trẻ, NXB Công an nhân dân, 2008)