Nỗi oan Thị Kính (Trích vở chèo Quan Âm Thị Kính)
NỖI OAN THỊ KÍNH
THIỆN SĨ:
Nàng ơi,
Anh học đã thâu đêm suốt sáng
Dường như mệt mỏi trong mình
Mượn gối nàng anh ngả lưng một lát
THỊ KÍNH (Ngồi quạt cho chồng):
Đạo vợ chồng trăm năm kết tóc
Trước đẹp mặt chồng sau đẹp mặt ta
Bỗng làm sao râu một chiếc mọc ra
Dị hình lắm dưới cằm mọc ngược
Khi chàng thức tôi cắt làm sao được
Chờ đương cơn giấc ngủ mơ màng
Khéo xa xa kẻo động mình chàng
Sẵn dao bén xén tầy một mực.
THIỆN SĨ (giật mình):
Ơi cha, ơi mẹ! Ơi xóm, ơi làng!
Đêm hôm khuya khoắt
Cớ làm sao có sự bất tường
Giời đất hỡi cùng là cha mẹ!
(Ông Sùng, bà Sùng chạy ra)
BÀ SÙNG: Bất tường là bất tường làm sao?
THIỆN SĨ:
Trình lạy mẹ,
Đêm hôm qua giấc điệp vừa êm
Bỗng đâu thấy dao con kề cổ…
ÔNG SÙNG: Kề cổ mày hay kề cổ ai?
BÀ SÙNG:
Ối chao ôi!
Gớm tiết! Gớm tiết!
Cả gan, cả gan!
May con tao sực tỉnh giấc vàng
Đỉnh đình đinh còn gì mà chả chết!
Dù mày có say hoa đắm nguyệt
Trót trên dâu, dưới bộc[1] hẹn hò
Nói với bà nửa nhời bà cũng thứ đi cho
Can chi phải dụng tình bất trắc?
Nhà tao đây thật là cao môn, lệnh tộc
Nhưng chữ tam tòng mày ăn ở đơn sai
Chả công đâu tao đánh mắng cho hoài
Gọi Mãng tộc[2] đem ngay phó giả.
THỊ KÍNH: Oan con lắm, mẹ ơi!
BÀ SÙNG: Thôi đi.
Mày không sợ gươm trời, búa nguyệt
Cả gan thay cho bụng dạ đàn bà
Gái bất nghì phó giả mẹ cha
Ngựa bất kham phó về Bồng báo!
(Nói với ông Sùng): Này ông, gọi ông Mãng ra mà phó đi thôi, kẻo con mình có khi mà chết oan đấy.
(Với Thiện Sĩ): Nào Thiện Sĩ đâu, đi về, mẹ lấy cho con mười vợ!
ÔNG SÙNG: Ới ông Mãng[3]! Ra mà ăn cữ cháu.
(Hạ)
(Trích vở chèo Quan Âm Thị Kính, Hà Văn Cầu sưu tầm và chú thích, NXB Văn Hóa, Hà Nội, 1976, Tr. 54)
Trả lời các câu hỏi đọc hiểu đoạn trích Nỗi oan Thị Kính (Trích vở chèo Quan Âm Thị Kính)