Đọc hiểu Ngữ văn 10: Bộ câu hỏi đọc hiểu đoạn trích Xế chiều hôm ấy, bà mẹ chồng và chồng Dần đến (Trích Một đám cưới, Nam Cao)

Đọc ngữ liệu sau và trả lời câu hỏi

Xế chiều hôm ấy, bà mẹ chồng và chồng Dần đến. Cả hai cùng mặc quần áo cảnh. Bà mẹ khoác một cái áo nâu dài đã bạc ở trên vai. Chú rễ xách một chẽ cau, chừng một chục quả. Vào đền nhà, y lúng túng không biết đặt đâu. Bà mẹ trông thấy bảo Dần:

Cho bu mượn cái đĩa đi, con!

Mặt Dần đã đỏ bừng. Hai đứa em nó, trông thấy, cười rúc rích. Nó lợi dụng câu sai của mẹ chồng, để chạy tốt ra chải đứng. Một lúc lâu nó cũng không vào. Thấy nó phải đỡ lấy chẽ cau ở tay bà mẹ chồng, đặt lên giường thờ mẹ nó. Rồi thầy nó nói thật to:

- Đi nấu nước đi con!

Không thấy con gái thưa, ông phải bảo thẳng con trai lớn:

- Chạy ra bảo chị đun ấm nước.

Rồi ông thân hành đi lấy chìa või ra để têm trầu. Bà mẹ chồng có lời ngay:

Thôi thì bây giờ mọi sự ông đã thượng cho châu cả rồi, hôm nay tiện được ngày, tôi cũng biện cơi trầu đến kêu với ông để ông cho châu được lễ các cụ... rồi xin phép ông để chúng tôi đưa cháu về nhà làm ăn.

Đáp lại bao nhiêu lời bóng bẩy, xa xôi ấy, ông bố vợ chỉ trả lời gọn thon lón một câu:

- Vâng! Mời bà cứ ngồi chơi thư thả xơi nước, xơi trầu đã

Rồi ông lại cất cao giọng, bảo con:

- Hễ được mước thì bắc lên đây, con nhé! Rồi ông ngồi lữ thứ. Bởi vì ông buồn lắm. Chỉ lát nữa là người ta rước Dần đi.

Đêm hôm nay, chỉ còn mình ông với hai đứa trẻ con. Nhà sẽ vằng ngắt văng ngo

chẳng khác gì ngày vợ ông mới chết đi. Rồi chỉ mượt bữa, nửa tháng là ông phải bỏ

nốt hai đứa con trai đề ngược... Chao ôi! Buồn biết mấy?... Ông đờ đẫn cả người.

Ông nghĩ bụng rằng: giá Dần không phải về nhà người ta, thì có lẽ chẳng đời nào

ông phải lên rừng, ông cử ở nhà với ba con, bố con đùm bọc lấy nhau, bây giờ bỏ lại

hại đứa bé mà đi, ông thương chùng nó quá... Ông buồn quả. Ông đáp lại những câu

rất dài dòng của bà thông gia bằng những câu ngăn ngân [...]

Đến tối, đám cưới mới ra đi. Vên vẹn có sáu người, cả nhà gái nhà trai []

Dần không chịu mặc cái áo dài của bà mẹ chồng đưa, thành thử lại chính bả

khoác cái áo ấy trên vai... Nó sụt sịt khóc, đi bên cạnh mẹ chồng. Chú rễ dắt đứa em

lớn của Dần. Còn thẳng bé thì ông bố công. Cả bọn đi lùi thật trong sương lạnh và

bỏng tối như một gia đình xâm lẳng lặng dắt dìu nhau đi tìm chỗ ngủ...

(Trích Một đám cưới, Nam Cao, Văn học 11, Tập một,

NXB Giáo dục, 2000, tr.245-247)