Đọc hiểu Ngữ văn 10: Bộ câu hỏi đọc hiểu Giăng sáng

" Giăng sáng
(Lược đoạn đầu: Điền là anh giáo khổ trường tư, nhưng nay đã thất nghiệp. Ông hiệu trưởng nợ mất nửa tháng lương, không có tiền trả Điền, bảo Điền mang bộ ghế mây của ông về dùng. Có những ngày Điền mang bốn chiếc ghế mây ra sân ngồi ngắm trăng. Điền yêu trăng, cho rằng trăng là cái gì đó rất cao đẹp và thơ mộng. Điền không ân hận vì bố mẹ đã mất nhiều tiền của cho anh ăn học giờ anh chẳng làm được gì, anh luôn tin rằng nhờ nó mà anh đọc nổi văn thơ và nhờ văn thơ mà anh hiểu được cái đẹp của gió của trăng. Thế nhưng, với vợ Điền trăng chỉ là … đỡ tốn 2 xu dầu mỗi tối. Điền phàn nàn cho những tâm hồn cằn cỗi như tâm hồn của vợ. Và ngay lúc này lúc ngồi ngắm trăng để tạm quên đi những lo toan thường ngày, Điền cũng còn tính vẩn vơ, Điền ước có một cuộc sống thật thanh bình, đơn giản, để cho anh không còn phải lo tính kế nữa và anh có thể rảnh rang theo đuổi cái mộng của anh … đó là cái mộng văn chương. Nhưng cuộc sống cơm áo không cho phép anh theo đuổi sự nghiệp mà anh từng mơ ước, anh phải tạm quên nó đi và nghĩ đến gia đình, nghĩ đến việc kiếm tiền. Điền ước những ước mơ xa xôi, đẹp đẽ, có những người đàn bà nhàn hạ chứ không xấu xí và méo mó như vợ anh.)
Ðiền thương con lắm. Vút cái, Ðiền thấy Ðiền không thể nào đi được. Ðiền không thể sung sướng khi con Ðiền còn khổ. Chao ôi! Trăng đẹp lắm! Trăng dịu dàng và trong trẻo và bình tĩnh. Nhưng trong những căn lều nát mà trăng làm cho cái bề ngoài trông cũng đẹp, biết bao người quằn quại, nức nở, nhăn nhó với những đau thương của kiếp mình! Biết bao tiếng nghiến răng và chửi rủa! Biết bao cực khổ và lầm than?… Không, không, Ðiền không thể nào mơ mộng được. Cái sự thật tàn nhẫn luôn luôn bày ra đấy. Sự thực giết chết những ước mơ lãng mạn gieo trong đầu óc Ðiền cái thứ văn chương của bọn nhàn rỗi quá. Ðiền muốn tránh sự thực, nhưng trốn tránh làm sao được? Vợ Ðiền khổ, con Ðiền khổ, cha mẹ Ðiền khổ. Chính Ðiền cũng khổ. Bao nhiêu người nữa, cùng một cảnh, khổ như Ðiền! Cái khổ làm héo một phần lớn những tính tình tươi đẹp của người ta. Tiếng đau khổ vang dội lên mạnh mẽ. Chao ôi! Chao ôi! Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than, vang dội lên mạnh mẽ trong lòng Ðiền. Ðiền chẳng cần đi đâu cả. Ðiền chẳng cần trốn tránh, Ðiền cứ đứng trong lao khổ, mở hồn ra đón lấy tất cả những vang động của đời…
Sáng hôm sau, Ðiền ngồi viết. Giữa tiếng con khóc, tiếng vợ gắt gỏng, tiếng léo xéo đòi nợ ngoài đầu xóm. Và cả tiếng chửi bới của một người láng giềng ban đêm mất gà.
(Trích “Giăng sáng” – Nam Cao, Nam cao tuyển tập, Nxb Văn học, Hà Nội)
Thực hiện các câu hỏi đọc hiểu bài Giăng sáng:
"