Đọc hiểu Ngữ văn 11: Câu hỏi Đọc hiểu bài Kép Tư Bền

Kép Tư Bền

(1) Tối đến, cửa rạp Kịch trường đèn thắp sáng trưng như ban ngày, chiếu rõ cái cảnh người đứng lô nhô như luống hoa trăm hồng ngàn tía, bướm ong chờn vòn. Trên thềm, dưới bậc, giữa đường, non nghìn thiếu niên nam nữ túm tụm lại, tìm chỗ để đứng ngắm nhau cho đỡ nóng ruột lúc chờ đợi. Tiếng nhạc hòa trong rạp, du dương trầm bổng, chứa chan biết bao tình tử ái ân, như câu, như kèo, làm cho người ta quên hẳn, mà bất giác moi túi lấy tiền mua vẻ

(2) Rồi cải làn sóng người dần dà tràn vào trong. Trên các hàng ghế, chỗ nọ nhắc lại câu bông lơn của kép Tư Bền, chỗ kia bắt chước điệu bộ của kép Tư Bền. Ai nấy đều nóng ruột sốt lòng, mong cho chóng đến giờ mở màn sân khấu, để được cười, được vỗ tay, được học thêm vào lồi pha trò mới, để mai làm nhếch mép người yêu.

(3) Vinh dự thay, anh kép Tư Bên! Nhưng mà khốn nạn thân anh! Người ta biết đâu rằng hiện giờ này, ở nhà, cha anh đương đỡ chứng khò khè, chỉ chờ từng phút để thờ một hai hơi nữa là hết nợ, và ở trong buồng trò, anh cũng đương nẫu ruột nhầu gan. Thật vậy, ai ngó vào trong buồng trò mới thấy được cái khổ tâm của anh Tư. Bền. Anh ngồi ủ rũ trước cái gương, bụng thì rồi beng, mặt thì nhăn nhó, nhưng tay vẫn phải sờ vào hộp phấn hồng để đánh mặt, quệt vào đĩa mực để bôi nhọ cái mồm. Rồi anh phải mặc trải cái áo lụng thụng thêu, lận đôi hia xanh và đội cái cảnh mũ chuồn ngược. Anh đóng vai này, trông ra phết giàu sang sung sướng. Chốc nữa, anh còn phải làm cho chủ anh bằng lòng, các bạn anh trông anh mà gắng sức, các khản quan được một phen cười vỡ bụng vỗ rất tay kia mà! Nhưng mà cha anh Tư Bền sắp chết! Ban này lúc anh ở nhà ra đi, đã thấy nguy lắm rồi. Thôi! Nhưng mà mặc kệ. Anh phải quên đi, mà bông, mà đùa, mà pha trò trên sân khấu, cho chúng tôi cười, hét

lên mà cười, cười đến nỗi lăn ra cả đất chứ?

(Trích Kép Tư Bền, Nguyễn Công Hoan)

Trả lời câu hỏi đọc hiểu bài Kép Tư Bền